Saturday, February 12, 2011

VNCH, quốc gia du đãng buôn á phiện.




VIỆT CỘNG: Việt Cộng không nhất thiết là cộng sản; họ chỉ là những người nổi dậy chống lại sự thiên vị của Diệm dành cho thiểu số người Công giáo, một lực lượng du kích đáng gờm buộc quân đội của Diệm phải đối phó thường xuyên. Chính vì áp bức nhân dân mình Diệm đã tạo ra kẻ thù nguy hiểm nhất cho ông ta, và cũng chính kẻ thù này sẽ sớm phát động một cuộc chiến tranh rộng lớn chống lại chính quyền Ngô Đình Diệm(12) [(Encyclopedia Britannica, Ngo Dinh Diem)]

Trong cuốn sách best-seller tại Mỹ và được giải thưởng (và gây sốc) A Bright Shining Lie (Lời nói dối toả sáng) của Neil Sheehan, một nét kinh khủng trong thái độ của Diệm đã được bộc lộ. Diệm coi tất cả những người “ở lại” hoặc cựu Việt Minh đều là “ác hoạ”. Diệm ra lệnh bắt giam bất cứ người nào chỉ vì lý do nghi ngờ – không cần xét xử, không cần điều tra. Đối với Diệm, bị nghi ngờ coi như là có tội. Những ai không bị bắn công khai sẽ bị tra tấn liên tục để họ khai ra thêm danh tánh những “tội nhân” khác, cứ thế tiến trình này tự nó kéo dài không dứt. Một người bị tra tấn khai ra vài cái tên, vậy là những người này bị bắt và bị tra tấn. Đàn bà chịu đựng gánh nặng tồi tệ nhất : họ bị cưỡng hiếp và tra tấn, vì cưỡng hiếp được xem là một phần của thủ tục thẩm vấn. Hậu quả là có hàng ngàn người Việt Nam bị giết chết, và trên 100.000 người khác bị giam giữ trong các trại tập trung(14) [(Sheehan)]. Người ta có thể nhìn thấy ở đây một khuôn mẫu. Tra tấn, cưỡng hiếp, các trại tập trung? Diệm bức hại những người Việt Minh ở lại nhưng không hoạt động y hệt cách mà Hitler đã bức hại người Do Thái. Diệm nặn ra kẻ thù từ những con người không xâm hại gì đến mình, rồi thanh trừng họ một cách hệ thống và tàn bạo. Nhưng nếu Diệm là Hitler của Nam Việt Nam, thì Nhu là Himmler.

Nhu điều hành mật vụ (quả thưc, theo lệnh của Nhu, mật vụ tiến hành một cách hăng hái việc thẩm vấn, tra tấn, và cưỡng hiếp như vừa kể trên) mà hiểu theo nghĩa nào đó nó là quân đội riêng của Diệm và Nhu – na ná như SS lúc đầu là lực lượng vệ sĩ của Hitler.

THUỐC PHIỆN

Sau khi Nhu đảm bảo an toàn cho những chuyến hàng thuốc phiện , phi đội gồm những máy bay Beechcraft hai động cơ của Francisci bắt đầu thường xuyên thực hiện những vụ thả dù bí mật trong lãnh thổ Nam Việt Nam (27) [(McCoy, đề từ thích hợp này được dẫn từ sách của Alfred McCoy mà theo chúng tôi là tác phẩm hay nhất về đề tài buôn bán bạch phiến quốc tế. Tuyên bố của McCoy (chú thích 19) là một cách diễn đạt từ một cuộc phỏng vấn mật viên Luicien Conein)].

Các lực lượng của Diệm, với sự giúp sức của Edward Landsdale do CIA phái qua, đã đánh bại và loại trừ giáo phái Bình Xuyên khét tiếng cùng đầu đàn là tướng Bảy Viễn. Bình Xuyên hoạt động như Mafia ở Sài Gòn mà Viễn là ông trùm. Nhưng sau khi đầu hàng, các cơ sở làm ăn của họ (sòng bạc, nhà chứa, và ma tuý) đều bị đóng cửa. Tuy nhiên, chỉ trong một thời gian ngắn, các sòng bạc và nhà chứa lặng lẽ được phép mở cửa trở lại. Nói cho cùng, ở đâu cũng có tệ nạn, nhưng thế giới đã thấy luật cấm nấu và bán rượu (thời kỳ 1920-1933) ở Mỹ có hiệu lực như thế nào. Mặc dù viện trợ của Mỹ cho Diệm là cực kỳ lớn (đến năm 1963 đã tăng lên gần nửa tỉ đô la hàng năm), nhưng Diệm vẫn cần thêm các khoản thu này để nuôi dưỡng quân đội thường trực và chính quyền của ông. Các hoạt động đặc tình và mật thám của Nhu sắp rơi vào bế tắc vì thiếu tiền. Giải pháp cho vấn đề tài chính này thật đơn giản. Mở lại các ổ thuốc phiện và phục hồi việc buôn bán của vô số con nghiện đang đói thuốc ở Sài Gòn. Vậy là vào năm 1958, Nhu đã làm đúng những điều đó (28) [(McCoy)].

Đối với Diệm, thu lợi từ những kẻ phạm tội không phải là một cái tội . Theo đuổi mục đích này, Nhu sử dụng tài năng của một chuyên gia được nêu tên trên tạp chí Fortune 500 (tạp chí hàng năm lập danh sách 100, 500, 1000 tập đoàn công nghiệp lớn nhất Mỹ – ND). Để có thề cung cấp đủ lượng thuốc phiện rất có lãi cho vô số con nghiện tại Sài Gòn, ông cần phải có một đường dây cung ứng tin cậy. Và đường dây này được xây dựng từ Lào, ở đông bắc Việt Nam, từ những cánh đồng anh túc phì nhiêu nằm trong khu Tam Giác Vàng nổi tiếng.
Bonaventure Francisci, biệt danh “Đá”, một người Pháp hoà nhã, đẹp trai thích những bộ vét lụa trắng, quần áo thêu hoa, và đồ trang sức xa xỉ loè loẹt loại ngoại nhập. Nhu và Francisci Đá thực hiện một hợp đồng phân phối cơ bản. Francisci sẽ vận chuyển thuốc phiện đến Sài Gòn cho các ổ hút của Nhu nhưng hắn còn chở nhiều thuốc phiện cho các điểm thả dù ở Sài Gòn, tại đây thuốc phiện sẽ được máy bay vận tải chở sang các xưởng chế biến ở Marseille. Tại Marseille, thuốc phiện sẽ được chế biến thành bạch phiến chất lượng cao để bán cho các trùm ma tuý ở Mỹ như Santos Trafficante, Carlos Marcello, và Sam Giancana. Tất cả đều làm giàu trong chuyện này, và ai cũng thấy được rằng đó là chuyện làm ăn rất an toàn, bởi vì Nhu có thể được coi như một thứ Bộ trưởng Tư pháp của Nam Việt Nam, ông không phải ưu tư hay trả lời trước bất cứ một cơ quan thi hành pháp luật nào. Ông ta là luật pháp, và ông ta sử dụng sức mạnh này để đảm bảo cho Francisci – và khách hàng của ông ở Marseille – một nguồn cung cấp thuốc phiện ổn định để sản xuất bạch phiến. Một vụ làm ăn ngon lành.

Giữa năm 1958 và 1963, Sài Gòn thực sự trở thành kho hàng chứa thuốc phiện thô mà phần lớn sẽ chuyển tới Marseille để cuối cùng thoả mãn nhu cầu của con nghiện bạch phiến ở Mỹ.
(Còn tiếp)

Vụ Ám Sát Ngô Đình Diệm Và J.F.Kennedy (Triangle of Death)

Friday, June 25, 2010

Chống cộng ngu như con heo Nộc nghen.





Chống cộng mà giúp được cho dân giàu nước mạnh thì cũng nên chống nhưng chống cộng ngu ngốc như thằng đàn ông cầm cờ dzàng khè khi còn ở miền Nam Việt Nam, và ở Mỹ (hiện nay) thì chống làm cái chi. Chống cộng mà để mất nước, mất cả giống nòi Việt Nam luôn chống cộng làm cái mẹ gì chớ, chống cộng cho ai đây???

Không tin nẫu hả??? Hổng tin thì các bạn hãy đi kiếm "Thằng đàn ông cầm cờ dzàng khè" chống cộng ngu dốt ở Mỹ mà hỏi cho rỏ đi, hỏi có “anh khùng” cầm cờ dzàng khè nào ở Mỹ còn mang quốc tịch Việt Nam không chứ.

Nẫu chắc chắn là không rầu. Họ vì chống cộng mà mất cả giống nòi Việt Nam luôn đó có tin không các bạn???

Chống cộng ngu ngốc như vậy mà cũng đòi chống, chống như thằng ăn mày chết đói phải bám theo thằng đàn ông ngoại quốc để sống hèn như thế đấy mà cũng còn đòi chống cộng nghen. Chống như tên khùng nghị sĩ Mỹ Cao Quang Ánh vậy đó, hận cộng sản Việt Nam đến độ đòi Mỹ đưa Việt Nam trở lại làm kẻ thù của Mỹ như xưa, nó chống cộng mà rất ngu dốt nó muốn giết hại hết dân Việt Nam bằng cấm vận kinh tế và bom nguyên tử của Mỹ đó các bạn ơi.. rồi còn ngu ngốc hơn nữa là trước cộng đồng thế giới “anh khùng” Cao Quang Ánh này kêu gọi giám đốc BP đi tự tử đi.. nghe có được không bà con, hổng hiểu dân Mỹ nghĩ sao mà để cho “anh khùng” này lên làm nghị sĩ Mỹ chi chớ.

Vì ngu ngốc cuồng tín ma giáo, và cũng vì quá hèn hạ mà thằng đàn cầm cờ dzàng khè mất nước, mất dân và mất cả giống nòi Việt Nam của mình luôn đấy các bạn ạ. Đây là sự thật.

Ghi chú về "Cờ dzàng khè": Cờ dzàng khè là cờ nô lệ thuộc địa Đông Dương, nơi dân trí thấp kém văn minh.



http://www.crwflags.com/fotw/flags/vn-inchn.html

Friday, September 18, 2009

Nói tiếp cái ngu, cái cuồng tín mất dại của đàn ông cầm cờ vàng khè nghen bà con!

Vâng, hổng ai ngu hơn đàn ông cầm cờ dzàng khè cả. Lúc nào cũng tự cho mình là ngon, là ngầu, dân chống cộng đó nghen. Nhưng mà chống rất ngu, rất hèn hạ, hèn đến độ mất chủ Mỹ đã đành rồi, còn mất luôn nước và mất cả dân tộc mình luôn nghen.

Còn loại đàn ông nào trên thế gian nài ngu như thế chứ, ngu đến mất cả dân tộc luôn nghen. Có đó, có đàn ông Việt ngu cầm cờ dzàng khè đó, ngu và cuồng tín tôn giáo mất dại mất dân đó.

Theo Hiệp Định Geneva, việc chia đôi đất nước Việt Nam được ấn định rõ ràng chỉ là tạm thời cho đến khi tổ chức một cuộc bầu cử toàn quốc. Cuộc bầu cử dự trù sẽ diễn ra hai năm sau đó (1956), đủ thời gian cho các đảng phái chính trị củng cố và tự quảng bá mình trước cử tri trong nước. Đảng cộng sản của Hồ Chí Minh ở miền Bắc kiên trì chờ đợi, trong khi đó tại miền Nam, CIA Mỹ hậu thuẫn Ngô Đình Diệm, tín đồ Công giáo; họ tin tưởng ông sẽ là một con bù nhìn hoàn hảo sẵn sàng đáp ứng mọi quyền lợi của người Mỹ.

Vậy là Phái bộ Quân sự Sài Gòn được thành lập, có thể coi như một tổ chức cố vấn. Tuy nhiên trên thực tế nó là một vỏ bọc của CIA, và một trong những nhân vật chính của tổ chức đó, Đại tá Edward Lansdale, chịu trách nhiệm lo liệu sao cho Ngô Đình Diệm được dân chúng nhìn dưới một ánh sáng tích cực. Nước Mỹ muốn rút Bảo Đại ra khỏi bàn cờ, nhưng trước khi làm được chuyện này, họ phải đối phó với những đối thủ chính trị của Ngô Đình Diệm.

Từng làm việc cho OSS (tiền thân của CIA), Lansdale là bậc thầy về chiến tranh tâm lý, Landsdale là người hai mặt: bề ngoài ông tỏ ra mềm mỏng, hùng biện, điềm đạm, nhưng bên trong ông là con người hành động hung hăng và là bậc thầy về những trò lừa dối, những thủ đoạn dơ bẩn. Đặt chân đến Việt Nam vào tháng 6.1954, Landsdale đã gây ra một bầu không khí chống cộng dữ dội bằng cách tung ra nhiều tin đồn thất thiệt rằng Hồng Quân Trung Quốc đã đốt cháy nhiều xóm làng người Việt. Ông ta cũng thuê các thầy bói người địa phương để họ phán với khách hàng rằng ông Hồ Chí Minh chỉ có thể mang lại chết chóc và điêu tàn cho đất nước. (Người Việt Nam vốn rất mê tín dị đoan; chuyện họ đi tới gặp thầy bói gần nhà cũng phổ biến như đi chợ vậy) Landsdale thậm chí còn phịa ra những tài liệu Việt Minh giả để khủng bố dân chúng [(Karnow, Stanley, Vietnam (Viking,1983)].

Sự hiên ngang, đầu óc tổ chức và trù liệu của Diệm đã đủ gây ấn tượng mạnh cho chính quyền Eisenhower, khẳng định một lần nữa Diệm là con bù nhìn thứ thiệt của họ. Landsdale thúc giục Diệm tổ chức bầu cử. Thoạt tiên Diệm tỏ ra hoang mang (vì là người Công giáo, ông không được đa số tín đồ Phật giáo biết tiếng), nhưng Landsdale hứa sẽ có nhửng biện pháp bảo đảm mà chỉ ông ta mới làm được. Quên dân chủ đi – tráo trở và gian lận hiệu quả hơn nhiều, mà trong chuyện này Landsdale rất tài giỏi. Ông ta đem hết các ngón nghề xảo quyệt ra để dàn dựng một cuộc bầu cử. Các thùng phiếu đã được dồn đầy phiếu sẵn. Cử tri bị cưỡng bức thậm chí bị đe doạ. Landsdale còn cho in hai loại phiếu khác nhau, đánh vào tâm lý mê tín dị đoan của dân chúng: phiếu bầu cho Diệm có màu đỏ (tượng trưng cho vận may) và phiếu bầu cho Bảo Đại màu xanh lục (tượng trưng cho điềm xấu). Cuối cùng, Diệm đắc cử với trên 90 phần trăm phiếu bầu, và tại nhiều quận huyện, ông còn nhận được nhiều phiếu hơn số cử tri ở đó [(Karnow)].
(Còn tiếp)

Vụ Ám Sát Ngô Đình Diệm Và J.F.Kennedy (Triangle of Death)

Tháng 7.2000
BRADLEY S.O’LEARY & L.R.SEYMOUR


Chế độ cuồng tín dã man VNCH bắt đầu từ đó, miền Nam Việt Nam mình trở thành xứ nô lệ tình dục, cái xứ khủng bố sát hại người hàng loạt, nhân dân cùng khổ mấy chục năm trời, tất cả đều bắt đầu vào cái ngày cái chính quyền nô lệ ngu ngốc cuồng tín tôn giáo VNCH này ra đời đó nghen.


Dân Nam mình bị chống đối đàn áp khủng khiếp, bị giết bị hãm hiếp và bị đối xử như súc vật là sự kiện lịch sử.

Tất cả cũng vì cái hiến pháp cuồng ác VNCH này mà thâu nghen.

Dưới đây trích lại một đoạn từ "Hiến pháp VNCH năm 1967".

ĐIỀU 4
1- Việt Nam Cộng Hòa chống lại chủ nghĩa cộng sản dưới mọi hình thức
2- Mọi hành vi nhằm mục đích tuyên truyền hay thực hiện chủ nghĩa cộng sản đều bị cấm chỉ


Hơn 3.8 triệu dân Việt Nam phải hy sinh, hàng triệu người dân bị tàn tật, bị đối xử như súc vật đó nghen bà con.

Nó cuồng tín tôn giáo man dại nên nó ngu, nó ác làm dân Việt Nam mình quá khổ nghen.

VNCH: Ngu, Cuồng Tín Mất Dại, Mất Nhân Tánh, Mất Nước và Mất Dân.

Mình đọc mình nói ra cái ngu cái mất dại của thèng đàn ông cầm cờ dzàng khè ở hải ngoại, đặc biệt nhất là đàn ông Việt di cư ở Úc, và ở Mỷ, vì họ chống cộng rất ngu dại và ngông cuồng mất dại lắm nghen. Thích thì chống thì chửi cha con gái mẹ cộng đồng, có lúc lên cơn ăn giựt thì mất dại lắm à nghen. Luôn cả văn hóa và truyền thống của dân tộc Việt ngàn năm của mình cũng chống, các nghệ sĩ miền Nam mấy chục năm thân thiết đối dzới đồng hương miền Nam cũng bị chống, bị chửi rất mất dại nghen. Nói chung dân bán báo chống cộng ở Mỹ chống cộng không có dzăn hóa đó nghen.

“Tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng. Tạo hoá ban cho họ một số quyền bất khả nhượng”
- HỒ CHÍ MINH, 1945 -

Thực sự là có nhiều cuộc chiến tranh Việt Nam, và nếu từng có một nền văn minh nào đã sớm nếm trải xung đột bạo lực, thì đó là văn minh Việt Nam. Chiến tranh là một phần của cuộc sống cứ như việc sinh ra và chết đi vậy. Xuất xứ của người Việt có lẽ là ở gần Đồng bằng Sông Hồng, ngày nay gọi là miền bắc của quốc gia này, cách đây khoảng ba ngàn năm.

Sự cố kết của nền văn hoá nguyên thuỷ của họ, theo nhiều nhà nhân chủng học, có thể nhận dạng được qua nghệ thuật sơ khai, tục xâm mình, và thói quen ăn trầu (một chất kích thích như cà phê), đến nay vẫn còn và để lại những vết ố trên răng. Tự điển Encyclopedia Britanica nêu rõ:


“Mặc dù văn minh Trung Quốc về sau trở thành một ảnh hưởng chính, nhưng việc người Trung Quốc đã không đồng hoá được người Việt Nam đã cho thấy những yếu tố mạnh mẽ của văn hoá bản địa xác thực đã xuất hiện ở thung lũng Sông Hồng từ rất lâu trước khi Trung Quốc thiết lập nền đô hộ một ngàn năm của họ ở Việt Nam”.

Sự yêu chuộng tinh thần Việt Nam đích thực đã bắt đầu như thế. Dù bị đàn áp nặng nề tới đâu, họ không bao giờ thôi chiến đấu chống lại những kẻ áp bức, họ không bao giờ đầu hàng. Gia đình và văn hoá của họ là những ưu tiên hàng đầu, và ngay cả khi bị người Trung Quốc cai trị hà khắc, họ vẫn trui rèn kỹ năng đề kháng của mình. Chính những kỹ năng này sẽ được mài sắc thêm mãi cho đến khi họ giành được độc lập hoàn toàn hai ngàn năm sau đó. Họ không bao giờ đầu hàng.

Vào cuối những năm 1850, một thế lực đàn áp mới xuất hiện. Nước Pháp, với vũ khí tối tân và chiến lược quân sự tốt hơn, đã tuyên bố quyền cai trị của mình trên quốc gia này, họ dùng tới danh Chúa Trời để tìm kiếm thương trường cực kỳ cần thiết ở nước ngoài. Nước Pháp đã mất mười sáu năm để áp đặt thành công quyền lực đế quốc lên những vùng đất mà họ gọi là thuộc địa Đông Dương, ngày nay là Việt Nam, Campuchia và Lào. Tuy nhiên, Việt Nam là nơi người Pháp cai trị cứng rắn nhất, và họ đã cố tình chia cắt quốc gia này thành những vùng thuộc địa tách rời nhằm làm tiêu tan tính bản sắc văn hoá của dân chúng. Những toàn quyền người Pháp tàn bạo đến đây để âu hoá nền văn hoá “man rợ” và khai thác những tài nguyên của vùng đất này – tất cả vì “Nước Pháp Toàn Cầu”. Nơi đây là món nợ của người da trắng : nạn cưỡng dâm, cướp bóc, nô dịch, làm việc tới chết để tìm cao su và ngà voi. Bất cứ nơi nào có sự phản kháng, quân Pháp liền được phái tới để “bình định”, để lại những mặt đường đẫm máu. Người dân địa phương nào không chết vì súng đạn sẽ bị đối xử như những kẻ phản bội và bị xử trảm nơi công cộng. Không có gì là thành kiến khi nói rằng người Pháp rất đáng chê trách trong việc đối xử với người “Đông Dương”. Người Pháp đã tự cho thấy họ là những kẻ tra tấn ghê tởm đối với một dân tộc chỉ muốn sống và được tự do như những dân tộc khác, nhưng rồi dân tộc đó chỉ được nhồi nhét giáo lý Công giáo và chết đói vì không đạt được những chỉ tiêu xuất khẩu qua Pháp.Từ những năm 1860 đến những năm 1940, hàng ngàn người chết trong khi làm đường bộ, đường xe lửa, xưởng tàu, và kênh đào. Hàng ngàn người khác chết trong các hầm mỏ, những cánh đồng và kênh mương thuỷ lợi. Những người Việt Nam chết vì đói khát hay kiệt sức trên những đồn điền cao su thường được chôn gần các gốc cao su – một thứ phân bón không tốn tiền – và khi những người nông dân van xin giảm thuế trong lúc đói kém, người Pháp đã từ chối. Đau ốm trong các nhà máy xi măng và xưởng dệt, người công nhân thường bị bỏ mặc cho chết không thuốc men chữa trị, người ta sẽ thay họ bằng người làm công mới, và đó được coi là hiệu quả cao.

Những người Pháp bóc lột không ngừng quất ngọn roi của chủ nghĩa thực dân một cách tàn nhẫn lên lưng người dân Việt Nam… cho đến khi một kẻ mạnh hơn chen chân vào. Quân đội Nhật.

Tháng 9. 1940, sau khi Pháp đầu hàng Phát xít Đức, vị toàn quyền Pháp ở Việt Nam cho phép Nhật đưa 30.000 quân vào tiếp quản các sân bay để sử dụng vào mục đích quân sự chống lại các nước Đồng minh (3) [(Encyclogpedia Britannica, Vietnam, History)]. Khi người nông dân van xin giảm thuế vì hạn hán, người Pháp đã từ chối, còn người Nhật thì nhún vai bởi vì hợp đồng cộng tác giữa họ với người Pháp không dính dáng đến bất cứ chuyện cai trị nào đối với dân bản xứ. “Hãy mang đơn kiện tới chỗ người Pháp,” họ nói vậy với nông dân. Cuối cùng thì hạn hán đã dẫn tới nạn đói làm chết gần hai triệu người Việt Nam trong lúc người Pháp và người Nhật vẫn ăn uống ngon lành. Lượng gạo dư thừa có thể cứu sống những người đang hấp hối đã được đem xuất khẩu sang Nhật, và người Pháp không phản đối. Chừng nào người Nhật còn được sung sướng, quyền cai trị của Pháp vẫn không bị sứt mẻ.

Lúc này có nhiều người khởi nghĩa hơn – những người khởi nghĩa bản xứ – chống lại sự áp bức của cả Pháp lẫn Nhật. Việt Minh là tên gọi của một nhóm dân quân du kích được tổ chức tốt và lập tức được cả nước đứng sau lưng. Đứng đầu nhóm là người sau này trở thành vị lãnh tụ duy nhất từng giành thắng lợi trong một cuộc chiến tranh chống lại người Mỹ: Hồ Chí Minh.

Thế nhưng có một sự thật ít người biết rằng, vào cuối Thế chiến 2, Hồ Chí Minh là bạn đồng minh của nước Mỹ, hoặc ít nhất ông ta đã đi đến chỗ tin rằng như thế. Đầu tiên, Tổng thống Roosevelt tuyên bố mạnh mẽ chống lại chủ nghĩa đế quốc và sự áp bức ở Châu Á, và Hồ Chí Minh tin ông ta. Hãy nhớ rằng, Hồ Chí Minh lúc bấy giờ chưa phải là một người cộng sản thực sự, nhiệt tình của ông là tinh thần ái quốc thuần tuý, là tìm cách lật đổ hoàn toàn nền thống trị đế quốc trên đất nước, giành lại Việt Nam cho người Việt Nam. Ngay cả khi chiến thắng của phe Đồng minh trong thế chiến 2 đã trở nên chắc chắn, thì sự hiện diện của quân Nhật tại Việt Nam cũng gây ra nhiều vấn đề, và các gián điệp Mỹ, Anh được gởi đến để giải quyết. Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh chủ động đánh cắp các kho lương thực của người Nhật đồng thời giải thoát các tù nhân và những phi công Đồng minh bị rớt máy bay. Ngày nước Nhật chính thức đầu hàng sau khi hai thành phố Hiroshima và Nagasaki bị thả bom nguyên tử, vẫn còn 100.000 quân Nhật tại Việt Nam, và chính Hồ Chí Minh là người đã hết lòng giúp đỡ người Mỹ bằng cách chỉ rõ những vị trí trú đóng của quân Nhật cho nhóm OSS của Mỹ, lập tức người Mỹ thông báo điều này cho người Anh là nước chịu trách nhiệm giải giới quân đội Nhật.

Tin tưởng là có sự giúp đỡ của chúng ta, Hồ Chí Minh chính thức tuyên bố đất nước độc lập – nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà – và thậm chí ông đã viết bản tuyên ngôn độc lập dựa trên tuyên ngôn độc lập của nước Mỹ. Franklin Delano Roosevelt lúc ấy đã chết, Harry S. Truman thay ông làm tổng thống, nhưng khi Hồ Chí Minh yêu cầu Truman đưa ra sự ủng hộ chính thức của Mỹ, ông nhanh chóng nhận ra rằng những phát biểu ủng hộ Việt Nam của Franklin Delano Roosevelt mới đây bây giờ đã không còn được chính quyền mới ở Washington tôn trọng nữa. Truman phớt lờ những yêu cầu khẩn thiết của Hồ Chí Minh, và đã chỉ thị cho Bộ Ngoại Giao Mỹ phải làm mọi cách trong quyền hạn của mình để giúp phục hồi nước Pháp hậu chiến càng hiệu quả càng tốt, kể cả việc cho phép nước Pháp giành lại quyền coi ba nước Lào, Campuchia và Việt Nam là bộ phận của Đế Quốc Thuộc Địa Pháp.

Miệng chửi tay đấm, người Anh đã rất xảo trá tái vũ trang cho quân Nhật và sử dụng họ để lật đổ chính quyền dân chủ mới tuyên bố ở một nưả phía nam của quốc gia này. Đối với Hồ Chí Minh – cũng như đa số dân chúng ủng hộ ông – đây là kịch bản cuối cùng trong trò lật lọng của phương tây. Hồ Chí Minh đã giúp chúng ta rất nhiều trước khi Thế chiến 2 kết thúc – ông đã cứu sống nhiều quân Đồng minh – vậy mà chúng ta đền đáp ông như thế. Chúng ta tái vũ trang chính những kẻ xâm lược mà ông đã giúp chúng ta tước vũ khí, và rồi chúng ta sử dụng vũ lực đó để tìm cách xoá bỏ chính quyền hợp pháp của ông ta. Campuchia và Lào nhượng bộ; họ chấp nhận độc lập “cục bộ” trong “Liên Hiệp Pháp”. Nhưng Hồ Chí Minh không nhượng bộ. Ông chống lại nước Pháp mới hồi phục, và người Pháp cười nhạo. Người Pháp khoác lác nói rằng đội quân của ông Hồ sẽ bị quét sạch trong tám ngày.

Nhưng sau thời gian tám năm, đến năm 1954, người Pháp đã không quét sạch được cái gì khác ngoài sự ngạo mạn của họ. Cho dù có hai tỉ rưỡi đô la do Mỹ viện trợ để tái lập “thuộc địa” ở Việt Nam, người Pháp cũng đành thu xếp đồ đạc trở về nước sau thất bại thảm khốc tại cứ điểm quân sự Điện Biên Phủ. Quân Việt Minh nhanh trí hơn, giỏi chiến lược hơn, và thiện chiến hơn quân đội Pháp trên từng giai đoạn của cuộc chiến. Ông Hồ xẻo quân Pháp ra như xẻo một súc thịt. Đây là một tin chấn động, vì một trong những quốc gia chiến thắng trong Thế chiến 2 đã thất bại trước một đội quân được coi là nhỏ yếu lúc bấy giờ. Nhưng rõ ràng họ đã thất bại. Hồ Chí Minh đã phá huỷ hoàn toàn chủ nghĩa đế quốc của Pháp tại Việt Nam, thực vậy, sự kiện đó nghiêm trọng đến mức một hội nghị đa quốc gia đã được triệu tập dẫn đến Hiệp Định Geneva, theo đó nước Việt Nam sẽ tạm thời chia làm hai, lấy Vĩ tuyền 17 làm ranh giới, cho đến năm 1956 khi một cuộc tổng tuyển cử được tổ chức để quyết định quyền lãnh đạo đất nước sẽ đặt vào tay ai; một uỷ ban kiểm soát quốc tế sẽ giám sát cuộc tổng tuyển cử này và đảm bảo rằng sự thống nhất hai miền Nam và Bắc Việt Nam sẽ diễn ra công bằng, hợp pháp, và trong sạch. Hồ Chí Minh, lúc bấy giờ được coi là người lãnh đạo miền Bắc, phải chấp nhận những điều khoản của hiệp định.
(Còn tiếp)

Vụ Ám Sát Ngô Đình Diệm Và J.F.Kennedy (Triangle of Death)

Tháng 7.2000
BRADLEY S.O’LEARY & L.R.SEYMOUR

Thursday, March 12, 2009

Ngu di truyền, Ngu truyền kiếp, Ngu đến mất cả dân tộc và tổ quốc luôn hén.

CÁI NGU THỨ SÁU CỦA CHÚ THÍM VNCH TỴ NẠN 54/75 LÀ: SAU BAO NHIÊU NĂM THẤT BẠI NHỤC NHÃ Ê CHỀ VẪN CHƯA HIỂU VÀ BIẾT LÀM CÁCH NÀO ĐỂ LẤY ĐƯỢC "CON TIM VÀ KHỐI ÓC" (HEARTS AND MINDS) CỦA ĐẠI ĐA SỐ.

Cái Ngu thứ Sáu của chú thím VNCH tỵ nạn 54/75 là không biết lôi kéo và trọng dụng nhân tài. Có nhân tài vẫn chưa dủ, còn phải có "Con Tim và Khối Óc" (Hearts and Minds) của dại đa số quần chúng. Lịch sữ Trung Hoa có nói muốn tất thắng phải có ba yếu tố, "Nhân Hoà, Địa Lợi, và Thiên Thời" Con Tim và Khối Óc (Hearts and Minds) của đại da số là yếu tố Nhân Hoà trong chiến lược của Trung Hoa đó.


Nếu một tập thể chính trị có "Com Tim và Khối Óc" của quần chúng thì sẽ tất thắng. Chuyện này khỏi phải giải thích nhiều vì nếu được đại da số quần chúng ủng hộ bằng "Con Tim và Khối Óc" thì dĩ nhiên phần thắng chắc nắm trong tay. Xưa quân đội của nhà Trần ba lần đánh bại quân Mông Cổ là nhờ có "Hearts and Minds" của dân chúng. Năm 75 Việt Nam thống nhất và đánh bại quân đội hùng mạnh nhất thế giới, quân dội Hoa Kỳ là nhờ Hearts and Minds. Ngược lại, không có Hearts and Minds sẽ khó lòng thắng, sẽ chắc bị đại bại. Đó là bài học của của chú thím VNCH tỵ nạn 54/75.


THẤT BẠI NẶNG NỀ VỀ NGOẠI GIAO.


Này nhé,

++(1) Chú thím di cư 54/75 lúc nào cũng mơ ước và mở mồm là muốn lật đổ chế độ cộng sản tại Việt Nam.

++(2) Muốn làm được một việc lớn như vậy chú thím phải có một liên hệ ngoại giao chặt chẻ với thế giới.

++(3) Để làm chi? Để được sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế cho cái gọi là "chính nghiã quốc gia". Có sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế thì mới có hy vọng được giúp đở. Được cộng đồng thế giới giúp đở thì mới có thể thành công. Vì lý do chú thím quá nghèo đói phải nhờ thế lực bên ngoài mới tồn tại được.

++(4) Một thí dụ điển hình là Chính Quyền Lưu Vong Tây Tạng đại diện bởi Đức Đạt Lai Lạt Ma.

++(5) Đức Đạt Lai Lạt Ma được khắp nơi trên thế giới ủng hộ và đón tiếp nồng hậu mặc cho sự phản đối của Trung Quốc.

Tại sao Đức Đạt Lai Lạt Ma thành công về ngoại giao như vậy???

++(6) Xin thưa ngay rằng là Đức Đạt Lai Lạt Ma THỰC SỰ YÊU THƯƠNG TÂY TẠNG VÀ NGƯỜI CÓ MỘT LÒNG THÀNH cảm hoá được cả thế giới.

Đằng này,

++(7) Chú thím chỉ nói yêu Việt Nam qua cái bảng họng, không có lòng thành. Chú thím GANH GHÉT THÌ NHIỀU, THÙ HẬN VÔ CỚ CAO NHƯ NÚI chỉ lường gạt, biển thủ tiền bạt bỏ tiền vào túi ăn xài cá nhân, là phường ăn giựt.

++(8) Khi không có tiền thì chỉ chửi đổng nhau. Đến khi có chút tiền chú thím tỵ nạn 54/75 cắn xé chửi bới giành giật nhau như lủ chó ghẻ.

++(9) Sự bất tài, dốt nát, và tham lam của chú thím nó lộ ra cả thế giới thấy.

++(10) Làm như vậy ai mà ủng hộ??? Người Việt tị nạn, là cộng đồng của chú thím đấy còn bỏ chạy vắt giò lên cổ huống gì cộng đồng quốc tế.


Vì vậy:

Chú thím VNCH tỵ nạn ngày càng bị xa lánh, chẳng ai đón tiếp giúp đở ngược lại còn làm chuyện dơ bẩn bị cầm tù và bắt bớ. Có chú thím VNCH tỵ nạn nào nào được các lảnh tụ thế giới đón tiếp như Đức Đạt Lai Lạt Ma và thánh Grandhi như ngày xưa không?? THƯA KHÔNG.


Cộng đồng quốc tế khinh như con chó ghẻ vì cái gọi là "lảnh đạo cộng đồng" vừa ngu, vừa tham, vừa dốt, vừa bất tài, và tư cách đạo đức lại không có. Đầu óc thì hẹp hòi, ngu xuẩn thì ai mà đi phí thời gian đón tiếp, huống gì giúp đở cho cái chính nghĩa quốc gia của chú thím chứ.


Này nhé..

Chú thím VNCH tỵ nạn thì quân sự không có, chính trị cũng không, kinh tế thì bù trớt, ngoại giao thì cũng vảnh luôn..Thì đừng nói chuyện chống Cộng và lật đổ chi cho nó mệt... cái gọi là lảnh tụ cộng đồng nên bỏ thì giờ đi học căn bản của giáo dục còn được việc hơn..Thời gian càng trôi qua, chú thím VNCH tỵ nạn biết là mình không có tài "trọc trời, khuyấy nước" như ĐCSVN nên chú thím nằm...chờ xung rụng.. Tức là chờ các nghệ sĩ Việt Nam ở trong nước sang để chú thím có cơ hội đấu tranh rũ nhau xuống đường chửi bới mất dạy. Nó là niềm hy vọng mong manh duy nhất mà chú thím VNCH tỵ nạn 54/75 ngày đêm trông chờ.


Nhưng than ôi...

Ngày càng bị cộng đồng xa lánh, ngay cả đảng cộng hòa của Mỹ cũng ruồng bỏ, bị khinh như con chó ghẻ là bởi vì sự ngu hèn dốt nát cuồng tín mất dạy của chú thím di cư 54/75 đấy, chú thím có biết không vậy???



Làm chính trị mà bị khinh như thế đấy, lấy cái mẹ gì để phục chúng chớ. Dốt mà dóc nghen.


Trai hiền nhất Bắc Cali “Một Con Cầu Tình” Nguyễn Việt Kiều.

Monday, March 10, 2008

Thiên Hạ Đệ Nhất Ngu


Cờ nô lệ thuộc địa Indochina: Lào, Cam Bốt và An Nam đều dùng chung lá cờ này.

Ngu nữa, mới đầu năm mà đã thấy ngu rầu hén. Cứ cái lá cờ nghèo hèn tỵ nạn ăn mài dzàng khè ba sọc đỏ ấy, cờ của dân nô lệ thuộc địa An Nam mà làm như là hảnh diện lắm, lê cùng đường xó chợ để cho ngừ ta cừ khinh hén. Ngu hổng biết sử, hổng biết nguồn gốc cờ dzàng mình từ đâu ra, mà cứ tưởng là ngon bở lắm nghen. Chú thím đúng là dân ngu dốt nhỏ hổng học lớn lên di cư ăn mài xin ăn khắp thế giới mà mà cứ thích làm "chính chị, chính em" lắm nghen. Làm như là dân có trí thức, có hoài bảo lắm dzậy hén. Thâu đi chú thím. Nội cái tên "Sài Gòn Nhỏ" (Little Saigon) không cũng đủ thấy ngu rầu hén. Tại sao lại thích chữ "Nhỏ" chứ. Thích làm bé, làm cu tèo lắm hở, ngu nghen. Sài Gòn đã mất tiêu luôn rầu thì tại sao hổng đặt luôn tên Sài Gòn luôn đi, còn thêm cái chữ "Nhỏ" tí tẹo ra nàm cái chi hén. Nẫu nhớ hổng lầm là mấy năm trước có một tên linh mục đờ dzăn đù, tên Nguyễn Hữu Lê (hoặc Lễ) gì đó còn kêu gọi tín đồ công giáo ngu dốt của mình ở Cali đòi lại tên cho giáo phận Sài Gòn. Tên linh mục ngu dốt này còn nói Sài Gòn là của cha ông chúng ta đặt ra cả ngàn năm rầu nữa chứ. Hổng hiểu cha ông chúng là ai hén??? Pháp đô hộ Việt Nam mình chừng trăm năm thâu nghen cha, Sài Gòn là do Pháp đặt đấy chứ không phải của ngừ Việt mình đâu hén.

++ CÁI NGU THỨ NĂM CUẢ CHÚ THÍM VNCH NGU DỐT DI CƯ 54/75 CHỐNG CỘNG DẠO Ở TRONG CHỢ TÀU Ở HẢI NGOẠI : SAU BAO NHIÊU NĂM THẤT BẠI NHỤC NHÃ Ê CHỀ, VÀ KHÔNG CÓ MỘT THÀNH CÔNG NÀO, VẪN CHƯA BIẾT TUYỂN CHỌN NHÂN TÀI VÀ GIỮ ÐƯỢC NHÂN TÀI HÉN.
+++(A) Thành Công và Vượt Qua Khó Khăn là Do Nhân Tài và Sáng Kiến của Nhân Tài. Trong khi ÐCSVN (Ðảng Cộng Sản Việt Nam) vượt qua những khó khăn, từ một tập thể chỉ có 30 người vào năm 1930 thâu mà đã đạt được thành công này đến thành công khác. Họ đã thống nhất VN, giải phóng dân tộc Việt Nam thoát cảnh nô lệ, đã mang hoà bình đến cho toàn cõi Ðông Dương, gây ảnh hưởng lớn tại Ðông Nam Á, và Châu Á, gây cảm tình với đại đa số các nước tự do giàu mạnh trên thế giới, đã làm cho hàng triệu con tim Việt kiều thổn thức cùng nhau trở về với đất nước với dân tộc.. Tất cả là nhờ Cộng sản Việt Nam biết trọng dụng và giữ được nhân tài hén.

Trong khi đó:
+++(B) Chú thím VNCH tỵ nạn 54/75 chỉ biết xua đuổi và làm cho nhân tài chán ngán ra đi. Ðiển hình nhất là hể ai khác chú thím, không giống ý kiến chú thím đều bị gán cho là CS. Ý kiến xây dựng đều bị gạt bỏ. Nhất là các chính sách ngu ngốc, thiển cận, nhỏ nhen, ti tiện, hèn hạ thì được áp dụng triệt để. Những chính sách "bất tài" "nhỏ nhen" như vậy sẽ làm cho nhân tài chán ngán và ra đi, đầu quân cho đối phương (ÐCSVN) hén. Nhân tài của chú thím VNCH tỵ nạn 54/75 toàn là thứ ngu dốt, thứ côn đồ du đãng, ăn giựt lường gạt, phường lưu manh cuồng tín mất dạy không à nghen. Nhìn tư cách biểu tình chửi bới của họ ở ngoài công cộng là biết được nguồn gốc của họ mà. Nghe họ biểu tình chống chửi dùng những từ ngữ tục tỉu đối với các nghệ sĩ Việt Nam ở trong nước sang mà mình rụn rời tay chân luôn hén. Nhìn thấy mấy ông già đần độn đứng biểu tình trước City Hall ở San Jose là đủ biết rầu hén. Cả đám già đầu rầu mà đấu không lại một thiếu nữ chân yếu tay mềm Madison Nguyễn, còn giở trò khóc la hèn hạ đòi tuyệt thực nữa chứ. Chiến sĩ đấu tranh gì mà ngu hèn hạ dữ dzậy hén.

(C) VNCH từ một thuộc địa nô lệ có mười mấy triệu dân được Hoa Kỳ, Pháp, và cả thế giới tự do ủng hộ, có một quân đội khá mạnh trên 1 triệu quân ÐÃ BỊ GIÃM XUỐNG CHỈ CÒN LẠI MỘT CỘNG ĐỒNG QUÈ QUẶT, YẾU ÐUỐI, CHIA RẺ, ÐANG TRÊN NGUY CƠ BỊ TRIỆT TIÊU chỉ trong vòng dưới 53 năm (1955-2008). Trong khi đó đối phương của họ vẫn tồn tại và lớn mạnh trong suốt sáu mươi mấy năm qua.

+++(D) Không có nhân tài, chỉ có những bọn thiển cận chỉ giỏi chửi bới, nhỏ nhen, ti tiện, bươi móc, lừa lọc, cuồng tín láo cá chó mất dại chống cộng mù quáng mà thâu. CHỈ VÌ DÙNG NHỮNG BỌN NGƯỜI NÀY MÀ CHÚ THÍM VNCH TỴ NẠN BỊ THẤT BẠI LIÊN TỤC, KHÔNG MỘT THÀNH QỦA trong suốt gần 53 năm qua. Từ một nước bị thảm bại trở thành một cộng đồng ô hợp, chia rẻ, nguy cơ bị đì mãn kiếp. Bằng chứng là chú thím VNCH lấy chợ Tàu của chú ba Tàu le làm Tổ quốc cho cái quốc gia tỵ nạn ăn mày của mình hén.

+++(E) Nhưng chú thím VNCH tỵ nạn 54/75 không thấy, và không muốn thấy điều này. Chú thím chỉ thích dùng những bọn người bất tài kể trên để đi đến khốn đốn và diệt vong.


ÐÓ LÀ CÁI NGU THỨ NĂM CỦA CHÚ THÍM QUỐC GIA ĂN MÀI DI CƯ 54/75 HÉN!!!

Wednesday, August 22, 2007

Ngu làm má nó tức quá mà chết tức tửi luôn hén!

Chào tất cả,

++ CÁI NGU THỨ BỐN CỦA CHÚ THÍM ĂN MÀY DI CƯ 54/75: SAU 32 NĂM VẪN CHƯA BIẾT PHẢI NẮM LẤY "CHÍNH NGHĨA" (Righteousness).

Không có Chính Nghĩa là lý do chính mà chú thím VNCH và Mỹ thua năm 1975, nhưng chú thím vẫn chưa biết điều, và cứng đầu không chịu biết điều này. Chú thím cứ phân bua là tại Mỹ bỏ, tại CS quá ác, tại CS Bắc Việt xâm lăng, tại này, tại nọ, v.v... (Chỉ có giỏi tại với bị). Chú thím không chịu học hỏi để lấy kinh nghiệm để sữa đổi. Chú thím lúc nào cũng cho mình là siêu phàm, cực giỏi, tại với bị, là Việt cộng cực dốt cho nên không chịu học hỏi để thấy rằng "Chính Nghĩa" là vô cùng quan trọng. Là cốt lũy của mọi vấn đề. Không có Chính Nghiã thì sẽ không được dân theo, không được người tài ra giúp, và không được thế giới hậu thuẫn. Và cứ thế, chú thím cứ cuồng tín biểu tình chửi bới mất dại với cộng đồng và với nghệ sĩ VN hén.

+++(A) Vậy thì Chính Nghĩa là gì ? Chính Nghĩa không phải là chỉ là "Dân Chủ, Tự Do, Nhân Quyền" cho Việt Nam. Đó chỉ là mục đích (purpose, goal). Mục đích chính của công cuộc đấu tranh xây dựng đất nước không chỉ là Chính Nghĩa. Nếu chỉ có vậy thôi thì Đức Quốc Xã cũng có "Chính Nghĩa" vậy, Pol Pot, và cụ Diệm cũng có Chính Nghĩa vậy. Chính Nghĩa của Hitler là người da trắng (Arian race) Thiên Chúa Giáo khống chế toàn cầu, chính nghĩa của Pol Pot là làm bá chủ Đông Nam Á, chính nghĩa của cụ Diệm là công giáo hóa Việt Nam.

+++(B) Chính Nghiã là Mục Đích và Nhân Cách. Đã có mục đích rồi thì trong quá trình đạt được mục đích đó phải có Nhân Cách và Độ Lượng. Nghĩa là phải làm cho dân phục. Trong khi đạt được mục đích, hành động phải thì phải CẢM HÓA được nhân dân hén.

+++(C) Mục đích của chú thím đói VNCH tỵ nạn 54/75 là dân chủ, tự do, nhân quyền cho Việt Nam, nhưng hành động của chú thím thì ngược lại không đạt đến mục đích đó và chẳng Cảm Hoá được người dân nào cả còn bị dân chửi dân khinh như mấy con chó ghẻ như là thứ cái thứ côn đồ cuồng tín mất dại hén. Vì hành động của chú thím là biểu tình lăng nhăng, chửi bới, và lăng mạ vô cớ cuồng tín mất dại với dân, làm thơ con cóc chống cộng, đàn áp chống đối nghệ sĩ VN, mang ba chuyện hoa lá cải để biện minh cho hành động và suy luận, độc tài những ý kiến đối lập, vu khống vô cớ. Ví dụ: "Chú thím vu khống VN bán gái cho ra hải ngoại trong khi đó phần đông phụ nữ Việt nam đều được cha mẹ họ gả cưới đàng hoàng.., và ai khác chú thím, khác ý thức hệ dù chỉ một chút tí tẹo thâu thì chú thím đã giở thói tự do tôn giáo mất dại dzới ngừ ta rầu, dzậy mà đòi tự do là tự do cái con gái mẹ thằng cha chú thím gì chớ ???

+++(D) Những đường lối để đạt tới mục tiêu chống cộng của chú thím đã làm lòng dân chán ngán, bất mãn, khinh bỉ cái mà muốn chửi cha con gái mẹ chú thím đói tỵ nạn 54/75 quá đi hén. Chừng nào các hành động cuồng tín mất dại này còn, chú thím ngu hèn sẽ còn mất lòng dân rất nhiều hén. Do đó chú thím không có Chính Nghĩa, và chưa hề bao giờ có Chính Nghĩa thì chú thím đói VNCH tỵ nạn 54/75 sẽ lảnh HẬU QUẢ và QUẢ BÁO DÀI DÀI HÉN! Đó là Cái Ngu thứ bốn của CHÚ THÍM VNCH TỴ NẠN 54/75 LẤY CHỢ TÀU Ở HẢI NGOẠI LÀM QUỐC VINH DANH CỜ VÀNG KHÈ (CỜ CHỢ TÀU) HÉN!!!

Ngu bạo hén. Chưa hết đâu, muốn tìm hiểu thêm thì nhiều vô số kể. Kể quài, kể mãi vẫn còn lòi cái ngu nghen.

Monday, August 13, 2007

Ngu bạo hén!

++ CÁI NGU THỨ BA CỦA CỦA CHÚ THÍM VNCH TỴ NẠN 54/75 Ở HẢI NGOẠI: SAU BAO NHIÊU NĂM THẤT BẠI VẪN KHÔNG CHỊU SỮA ĐỔI .

+++(A) Từ năm 75 cho đến nay, chú thím không có một thành qủa nào. Cho dù là một.

+++(B) Đường lối chính trị của chú thím quốc gia VNCH cắm cờ vàng khè ké ở trong chợ Tàu biểu tình, chống chửi cộng đồng và nghệ sĩ Việt Nam một cách qúa khích và mù lòa, cuồng tín mất dại như kẻ vô học!

Ai mà làm khác chú thím chỉ dù một chút hơi khác ý đều bị chú thím cho là cộng sản, làm việc cho cộng sản, thân cộng sản.. tức là kẻ thù, phải chống cho bằng được. Cho dù thân cộng thì sao chứ ??? Chú thím đòi cộng sản người ta đa đảng còn chú thím độc tài độc đoán cuồng tín mất dại như..như vậy thì sao chứ. Có đáng chống chú thím hôn ???

+++(C) Mặc dù không có thành quả, chỉ có HẬU QỦA, QUẢ BÁO nhưng CHÚ THÍM VẪN NGU cứ khăng khăng từ chối thay đổi . Chú thím cứ ngu ngốc cho là đường lối của mình sẽ đánh quỵ được chính quyền nhà nước VN hiện nay, và mang lại thịnh vượng, phú cường cho VN. Chưa hề thấy một đường lối chính trị ngu xuẩn và bất tài nào như đường lối chính trị của chú thím đói VNCH tỵ nạn 54/75 cả hén.

+++(D) Trong khi đó, nhà nước CSVN đã thay đổi chính sách không ngừng sau 1986 để đáp ứng với nhu cầu mới của đất nước. Mặc dù có nhiều vấn đề nhưng họ chịu tiếp thu ý kiến của thế giới để thay đổi chính sách. Họ không ngừng tuyển chọn nhân tài, nghe theo ý kiến mới. Do đó nhân tài theo họ ngày càng nhiều. Bằng chứng là họ chịu nghe cựu Tổng thống VNCH Nguyễn Cao Kỳ và tướng tá cũ VNCH nói, họ chịu làm ăn với những người VNCH cũ đấy có sao đâu chớ.

+++(E) Trong khi đó chú thím đói VNCH tỵ nạn 54/75 không hề thay đổi đường lối, hoặc cách xử dụng nhân tài. Hể ai nói, phê bình gì khác đều cho là CS, là kẻ thù phải chống.. chống như cái kiểu côn đồ đĩ du đãng mất dại ở ngoài đường vậy. Bằng chứng là chú thím VNCH tỵ nạn 54/75 rất mất dại với nghệ sĩ Việt Nam và với văn hóa của dân tộc Việt Nam. Làm như vậy nhân tài nào mà trọng mà ưa hén. Nhân tài nào mà thích cái thứ côn đồ cuồng tín mất dạy như thế chứ ??? Họ sẽ chán ngán chú thím, khinh chú thím ngu hèn đê tiện, và họ đã rời bỏ hàng ngũ chống cộng. Một khi nhân tài rời bỏ hàng ngũ của chú thím thì họ sẽ thân cộng, chơi với cộng và làm việc với cộng thôi hén. Chơi với người có tài, có đức, có danh vọng vẫn tốt cho mình hơn chơi với chú thím VNCH tỵ nạn vô học cuồng tín mất dại đó mà.

+++(F) Đường lối chính trị của chú thím trong suốt 32 năm qua, không hề thay đổi là như sau: biểu tình, chửi bới mất dại với nghệ sĩ Việt Nam, chống văn hóa dân tộc Việt Nam, hễ ai khác mình đều bị gán là CS. Dựa vào Mỹ để làm áp lực VN về nhân quyền, tự do, dân chủ cho VN. Chú thím ăn mày theo Tây cả đời mà ngu như heo nộc hén. Nhìn lại cái chết của bác Diệm và cả triệu dân thường VNCH bị Mỹ, Úc và Hàn Quốc giết như thú vật và hàng triệu người Việt Nam bị tàn tật người không giống người ma không giống ma mà chú thím không sáng con mắt lở thúi của chú thím ra sao chớ ??? Đói hèn quá đến mờ mắt mất cả tính người luôn sao chú thím???

Tất cả những hành động chống cộng ngu dốt và mất dại của chú thím đủ cho cho thấy chú thím quốc gia VNCH tỵ nạn 54/75 chống cộng dạo ở trong chợ Tàu ở hải ngoại không hề hiểu tự do, dân chủ, nhân quyền là cái mẹ gì mà cứ dóc quài hén. Chú thím thực hiện chính sách thù ghét CS mù quáng. Đó là chính sách, đường lối chính trị của chú thím không một kết quả, không hề thay đổi, chia rẽ cộng đồng, mất rất nhiều nhân tài NHƯ VẬY CHÚ THÍM VẪN KHƯ KHƯ KHÔNG CHỊU THAY ĐỔI.

Vì chú thím thật sự không phải là những nhà cách mạng đấu tranh cho dân chủ cho Việt Nam, đâu có nhà chính trị cách mạng nào mà ngu, hèn, cuồng tín mất dại như chú thím hén.

Đó là cái ngu thứ Ba của chú thím đói VNCH tỵ nạn 54/75 hén!
Ừ thì biết chống cộng không dễ,
Nhưng không chống chú thím sống không xong
Ừ thì biết là khó khăn vô tận,
Nhưng chống thì chú thím phải ăn mài ma cô hén!!!

Trai hiền Bắc Cali Nguyễn Việt-Kiều.

Ngu mãi hổng chừa

** CÁI NGU THỨ HAI: SAU BAO NHIÊU NĂM VẪN CHƯA THẤY HÀNH ĐỘNG MÂU THUẪN VỚI CƠ BẢN CHÍNH TRỊ CỦA MÌNH.

++(1) Chú thím quốc gia VNCH tỵ nạn vinh danh cờ vàng kêu gọi tự do, dân chủ, tự do ngôn luận nhưng việc làm thì trái ngược lại. Chú thím rất độc tài chuyên chế. Những gì khác chú thím đều là cộng sản và đều bị gạt bỏ, bị chống, bị chú thím tự do tôn giáo cuồng tín biểu tình chống đối liền. Từ truyền thanh, truyền hình, báo chí tất cả đều ca ngợi cái quốc gia không tồn tại VNCH của chú thím đều được lập khuông, không có một có một mảy may nào chống đối. Nếu chống đối sẽ bị gán cho là Cộng Sản và bị biểu tình, bị ghi vào sổ đen và tánh mạng bị đe doạ.

++(2) Chú thím không hề có tự do ngôn luận hén. Chú thím không bao giờ chịu để cho thư viện, nhà sách trình bài và bán báo của đối lập. Như vậy tự do ngôn luận chổ nào??? Ngay cả báo Mỹ, TV Mỹ những bài tường trình đặc biệt về cái độc đoán, cái ngu ngang tàng mất dại dzề báo chí chống cộng của chú thím.

++(3) Những triển lãm, expo, nghệ thuật văn hóa truyền thống dân tộc VN và nghệ sĩ VN không gần gũi với đường lối chống cộng của chú thím đều bị chú thím biểu tình chống phá chửi bới tục tỉu mất dạy. Các người ngoại quốc, là những bạn bè, người thân, những người ngoại quốc yêu mến nghệ thuật truyền thống văn hóa VN đi thăm các buổi triển lãm, expo, coi ca nhạc kịch VN v.v. nhìn thấy thái độ của chú thím chửi bới văn hóa dân tộc mình và với người Việt khác như thế họ đều lắc đầu ngán ngẩm. Cũng may mắn là họ không hiểu được các lời lẻ văng tục dơ bẩn chưa từng thấy của chú thím VNCH tỵ nạn 54/75 sống bằng nghề biểu tình chống cộng đó nghen. Chứ không thì họ, người ngoại quốc, sẽ cười người khinh người VN mình vô giáo dục cuồng tín mất dại hén.

++(4) Chú thím không hiểu cơ bản của tự do, dân chủ, không biết tự trọng của con người là gì thì làm sao mang lại tự do dân chủ, làm sao thuyết phục được thế giới ủng hộ mình hén!???

++(5) Hành động phải đi đôi với việc làm! Chú thím nói một đường làm một nẽo. Hứa cụi không à nghen. Hứa phục quốc, hứa đấu tranh.. nhưng mà có ai thấy chú thím nào đứng thẳng hai chân lên làm người để chống cộng bao giờ chớ ??? Sau 32 năm không hề có tự do hơn (trong khi đó VN hiện nay có tự do hơn, thay đổi rất nhiều về mặt này) luận điệu chú thím chống cộng cũng vẫn vậy, báo chống cộng ba lá cải cũng thế y nguyên như vậy có thay đổi một chút nào đâu hén.

++(6) Thay vì dung hòa độ lượng (tolerance) là cơ bản của tự do, dân chủ. Ngược lại chú thím rất độc tài cai nghiệt trong suốt 32 năm qua: TẤT CẢ CÁC ĐỐI LẬP ĐỀU BỊ CHO LÀ CỘNG SẢN VÀ BỊ CHỐNG BỎ. Biết bao nhiêu người (không phải là CS) chỉ vì họ muốn giúp đồng hương giúp dân VN mình ở trong nước đã bị chú thím cho là Cộng Sản và chống hại chửi bới lại người ta.

++(7) Việc làm và hành động trái ngược với tự do dân chủ như vậy chỉ làm cộng đồng Việt và mọi người trên thế giới khinh khi phỉ nhổ mà thôi. Tất cả mọi người Việt ở hải ngoại như "nẫu" như hàng triệu người Việt kiều khác đều thấy rõ ràng và nhận định việc làm của chú thím tỵ nạn 54/75 chống cộng là cái trò gian manh xảo quyệt của kẻ thua cuộc, trò hèn kẻ mất đất mất dân, vì lòng ganh tỵ thù hằn mà ra thì đúng hơn là mong muốn tự do dân chủ cho VN. Nếu chú thím thực sự mong muốn thế và hiểu rõ ràng hành động của mình, thì tại sao chú thím không bao dung (tolerant) các ý kiến đối lập ngay trên cộng đồng này? Sau 32 năm, có ai dám lên TV để chỉ trích VNCH không? Có ai dám công khai đăng báo chỉ trích đường lối chống cộng ngu ngốc cuồng tín mất dại của thím quốc gia VNCH tỵ nạn không?

Chú thím đòi đảng cộng sản Việt Nam đa đảng nhưng chú thím có chịu đa đảng với họ hôn ??? Năm 1956 chú thím mà biết đa đảng, không cuồng tín chống cộng, chịu bầu cử đất nước thống nhất thì nước Việt Nam mình đâu có hy sinh 3 triệu người oan uổng, đất nước đâu bị bom đạn tàn phá trở thành thời đồ đá nguyên thủy, và hàng triệu dân mình đâu có bị bệnh tật, bị dị ứng của hóa học độc sống đau đớn khổ sở đến mấy thế hệ như vậy chớ. Và, có thể đất nước mình ngày nay đã có hai đảng cộng sản và cộng hòa cho dân chọn tự do bầu rồi, thấy có dân chủ không chứ.

Chú thím cuồng tín độc tài như thế đó mà dân chủ gì chớ ??? Ai chịu dân chủ với chú thím đây, ai chấp nhận chú thím cuồng tín mất dại với dân, mất dại với nghệ sĩ dzà đối dzới dzăn hóa dân tộc VN của mình như vậy chớ ???

Thế giới và người dân VN trong và ngoài nước đã và đang thấy rõ cái nghịch lý dị hợm này của chú thím và họ đã và đang xa lánh chú thím đó nghen. Con mẹ thằng cha chú thím làm quốc gia mình hèn nghen.